Khi chúng ta tìm kiếm những câu hỏi cho kiến trúc Việt Nam, thì Kiến trúc hiện đại giữa thế kỉ 20 lại trưng bày một câu hỏi thú vị về thứ tạm gọi là "sự Việt Nam". Những công trình kiến trúc hiện đại ở Sài Gòn chia sẻ một phân loại trong Chủ nghĩa hiện đại thế giới, nhưng chưa bao giờ chỉ nằm gọn trong nó. Những sáng tác mang chất thơ hay những quyết định thiết kế cảm tính một cách đầy chủ ý xuất hiện từ vẻ ngoài cho đến chi tiết bên trong lại dấy lên câu hỏi "Liệu thứ chúng ta đang nhìn vào chỉ bao gồm Chủ nghĩa hiện đại?" và phần khác biệt lòi ra đó so với các trung tâm kiến trúc hiện đại khác của thế giới là gì? Những quyết định của các kiến trúc sư hiện đại Việt Nam giữa thế kỉ 20 phản ánh điều gì về đặc điểm văn hoá Việt Nam? Và sự kết hợp giữa những cảm xúc Á Đông và một lý tưởng phương Tây nói lên điều gì cho sự phát triển?
Để trả lời những câu hỏi đó, thì trước tiên, việc ý thức, công nhận và xứng danh Kiến trúc hiện đại Việt Nam là bức thiết.
____________________________________________________________________
As we try to search for questions about Vietnamese architecture, modernist architecture in the middle of the twentieth century raises an interesting question of something called the "Vietnamese-ness". The modernist buildings in Sai Gon share a category in the world’s modernist architecture, but never stay only within that. The poetic compositions or the intuitive decisions in a very subjective manner appearing from the outside to the very details inside bring about the question of "Is it only modernism that we’re looking at? » And what is the remaining difference compared to the other modernist centers of the world? What do the decisions of the Vietnamese modernist architects in the twentieth century reflect about Vietnamese cultural specificities? And what does this combination of the Oriental emotions and a Western ideal mean for development?
On answering these questions, acknowledging, recognising and manifesting Vietnamese modernist architecture, therefore, are crucial.
Comments